Nếu có phép màu, bạn muốn nói điều gì với bản thân ở quá khứ?
Bên kia: … sao mà có chuyện như vậy được, em còn đi học, em không có tiền, chị làm ơn đừng lừa em.
Nghe qua điện thoại, giọng của “em” có phần như đang run. Không ai khác, chính là Anpy gọi cho bản thân mình năm 16 tuổi.
Anpy: Chị… à… ừm… Tôi không lừa em, tôi cũng không tin có chuyện này, chỉ là nó đang diễn ra.
Anpy nhỏ: Chị ở đâu mà ồn vậy?
Anpy: Ở bar, em nghe rõ không?
Anpy nhỏ: Nghe rõ, mà chị gọi em chi á?
Có vẻ như cô bé đã bình tĩnh lại. Từ nhỏ đến lớn có thể nói đây là cái nết chưa từng thay đổi của Anpy, rất dễ giật mình nhưng bình tĩnh cũng khá nhanh. Nói thế nào cũng là tích luỹ kinh nghiệm của mấy chục năm, chỉ cần bình tâm can thì vạn sự sẽ ổn.
Anpy: Chắc là để em có thể hỏi tôi mấy câu.
Anpy nhỏ: À, đúng là em có nhiều thắc mắc thật, chỉ là chưa từng nghĩ đến việc có thể được trả lời kiểu này. Nói chuyện kiểu này tốn nhiều tiền không chị?
Anpy: Không, tốn rượu thôi.
Cô cong môi cười khẩy, vì 16 tuổi, cô chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ trở thành dáng vẻ này.
Anpy nhỏ:Cũng ngạc nhiên ghê. Bây giờ chị mấy tuổi rồi?
Anpy: Tới tuổi trưởng thành.
Anpy nhỏ: Trả lời cũng như không. Chị, chị có khoẻ không? Cả nhà mình thế nào rồi?
Anpy: Vẫn ổn. Dặn em một chuyện, giữ sức khỏe, quan tâm cả nhà nhiều hơn một chút.
Anpy nhỏ: Chị khỏi dặn, em tự biết. Trưởng thành mệt lắm không chị?
Anpy: Không trả lời em được.
Anpy nhỏ: Tại sao?
Anpy: Vì có mệt em cũng phải lớn, không mệt thì cũng phải lớn, em biết để làm gì.
Anpy nhỏ: Em hiểu rồi.
Anpy ngửa đầu nốc cạn shot cocktail được tặng, rồi thuận theo tư thế vô thần nhìn hàng rượu trên cùng, cô chợt nhận ra chữ “hiểu” này thật sự là đã hiểu. Dối ai cũng không thể dối được chính mình.
Anpy nhỏ: Nếu vậy thì giờ em hỏi chị đã xây nhà chưa, đã có bằng Thạc sĩ chưa, có gia đình chưa, chắc là chị không thể trả lời em đúng không?
Anpy: Ừm, không thể.
Anpy nhỏ: Gợi ý một chút để em tự hiểu thì sao?
Anpy: Cũng không thể, chắc chắn em sẽ đoán được.
Anpy nhỏ: Cũng đúng. Vậy mà chị bảo chị gọi để em có thể hỏi.
Anpy: Thì em có thể hỏi, tôi cũng có thể không trả lời.
Anpy nhỏ: Haha, sợ chị, cái kiểu nói chuyện này em quen nè. Vậy em hỏi cái này, hiện tại chị có thấy vui vẻ, có thấy hạnh phúc không?
Anpy: Tôi không thể trả lời, vì chắc chắn em sẽ đoán được. Mà tôi có thể khẳng định một điều, tôi rất biết ơn vì những quyết định của em.
Anpy nhỏ: Chị nói như vầy em cũng đoán được mà… Thế thì chắc em là quyết định đúng rồi. Haiz, vậy là Hai nói có lý, khối A sẽ rộng đường hơn, mà em vẫn thích học tiếng Anh, giờ bỏ thì uổng quá, ước gì có khối Toán – Hoá – Anh3.
Anpy: Ừ, tôi nhớ, không bỏ tiếng Anh được, cũng không bỏ Hoá được. Có điều tôi phải nhắc em cho nhớ, không có quyết định nào mãi mãi đúng, cũng không có quyết định nào mãi mãi sai.
Anpy nhỏ: Em nhớ rồi, là cô Hương dặn, mới năm ngoái chứ đâu. Thi vô trường mình phải chọn lại khối chuyên, em muốn thi lớp D mà ai cũng bảo học lớp A thì tỷ lệ đậu đại học cao hơn… (“Cô bé” chợt ngừng lại một chút) À rồi, em hiểu ý chị rồi. Thôi sao cũng được, chị còn có sức gọi điện cho em là được, xem như chắc chắn là tương lai em sẽ có tiền uống rượu, cũng không tệ.
Anpy phụt cười vì chính cách nói chuyện của mình. Cô nhấp thêm một ngụm Sovereighty xoa dịu dây thanh quản có chút khô. Đến ly thứ hai rồi, môi lưỡi cũng đã mềm, hoàn toàn thích nghi mùi cồn nên chỉ còn mỗi hương ngọt dịu được giữ lại ở cuống họng.
Anpy: Có một chuyện tôi quên rồi, em nhắc cho tôi nhớ được không? …Lần đó không đoạt giải Hùng biện tiếng Anh, lại rớt kể chuyện Bác Hồ, thua trên chính thế mạnh của mình, em vượt qua như thế nào?
Thật sự thì Anpy đã quên, cô ấy chỉ nhớ đến cảm giác của những ngày qua có phần tương đồng với lần thất bại đó. Cứ nghĩ thành công đã trong tầm với, nhưng cuối cùng lại chỉ chảy qua kẽ tay, mất đi trong nuối tiếc. Chưa kể đến quyết định nóng vội, tạo thành những vết sẹo hằn trên lòng tự tin, rồi sau đó lại tự thu mình lại, tự dựng lên một lớp tường thành dày. Dĩ nhiên là đến bây giờ cô ấy đã có thể vững vàng đối mặt với những thứ tiêu cực này, chỉ là cô đã quên đi cách mình vượt qua những thất bại, tạm gọi là đầu tiên, như thế nào.
Anpy nhỏ: Em… em… chưa vượt qua được, tới giờ bị kêu phát biểu tiếng Anh là em run lắm. Run theo kiểu tay run lên luôn á. Mặc dù là em chuẩn bị bài rồi, trả lời thì không sai nhưng vẫn run. Em sợ lại sai như lần đó, mang tiếng học sinh giỏi tiếng Anh, học lớp chọn, thủ khoa đầu vào mà cái cơ bản lại không biết, còn kéo thành tích của lớp xuống nữa.
Anpy vẫn im lặng, quá khứ dường như đang rủ nhau trở về, kéo theo luồng cảm xúc của nhiều câu chuyện tương tự. Khoé mắt cô dường như đang cố giữ lại vài giọt châu sa. Trưởng thành thật sự không dễ dàng, như cách bạn bè hay trêu cô: “Tính ra nhỏ này sống cuộc đời chất lượng ghê”, “Nhiều tình tiết dữ”… Nhưng cảm xúc cũng chỉ đến khoé mắt rồi dừng lại, vì nếu không có tất cả những điều này, Anpy biết mình sẽ chẳng là ai cả.
Leave a Reply