Nếu có phép màu, bạn muốn nói điều gì với bản thân ở quá khứ?
9 giờ đêm, một ngày bình thường dần kết thúc như bao ngày trên mảnh đất đầy những ước mơ này. Anpy nhìn tấm bằng Thạc sĩ đặt trên bàn, miệng bất giác cong lên một nụ cười mãn nguyện. Lại thêm một lần 10 năm chính thức kết thúc rồi. Chần chừ một lúc, cô nàng quyết định thu dọn đồ đạc để đến một địa điểm quen thuộc, nơi nào đó rất hợp cho ngày nhiều cảm xúc như hôm nay.
Daddy: Wow, chúc mừng tân Thạc sĩ, anh cứ nghĩ hôm nay em sẽ mở tiệc linh đình ở đâu đó, không ngờ em lại hạ cố đến đây.
Anpy: Daddy đoán đúng rồi đó, em đến đây mở tiệc nè.
Daddy là quản lý ở bar Inthe MOOD1, qua nhiều lời bông đùa từ các bạn bartender thì hình như anh chính là chủ quán. Kể ra chỉ có thể nói là nhân duyên, Anpy đến đây lần đầu với bạn rồi lui tới vài lần thì thành người quen khi nào không hay. Cô ấy thích cái cách quán bar này nép mình trong một khu chung cư cũ giữa thành thị sầm uất, thích cái kiểu quầy bar truyền thống nơi có thể phóng tầm mắt lướt qua hàng hàng lớp lớp các loại rượu, thích cái gout phát nhạc pop nhưng đậm màu sắc jazz và dĩ nhiên thích nhất là cảm giác mình có thể là mình hay không.
Michael: Vẫn Captain Morgan?
Michael là một bạn bartender lâu năm khác ở Inthe MOOD. Mà cũng khá lâu rồi cô chỉ uống mỗi loại Dark Rum này. Có trách thì trách trái tim nàng neo khoảng trống, chỉ đủ chỗ dành cho đúng một người.
Anpy: Hm… Hôm nay đổi, cho mình Sovereignty, on the rock nha.
Michael: Có ngay.
Daddy: Khi nào đến mục tiêu tiếp theo?
Anpy: Nếu không có gì thay đổi thì nửa năm nữa. Thật ra thì cũng không hẳn là đạt được mục tiêu ban đầu, nhưng vẫn chấp nhận được.
Daddy: Chúc mừng em lần nữa nhé.
Thanh âm chạm nhau của hai chiếc ly sóng sánh chất lỏng màu nâu đỏ nghe thế nào cũng thật dễ chịu. Anpy nâng ly đến gần mũi, để mùi thơm “thực vật” tự do xâm chiếm lấy khứu giác. Nhấp một ngụm, khi vị rượu còn chưa kịp chạm đến nhú cảm giác thì toàn bộ khoang miệng đã ngập hương, cuối cùng vương lại chút đắng rồi ngọt dần trên từng ngọn chồi2.
Cô ngồi một mình, bên cạnh là bó hoa hồng vàng chiếm trọn cả chiếc ghế. Nhiều năm rồi cô ấy vẫn duy trì thói quen đến bar như một dấu lặng cho bản thân giữa những đoạn thời gian có nhiều sự vụ. Vài giờ dừng lại để lắng nghe tiếng ly chạm nhau, tiếng người nói chuyện, thi thoảng buông vài câu với Daddy và Michael, cô cho mình được ngưng quan tâm hàng tá dòng suy nghĩ và cảm xúc lộn xộn. Ngẫm thì cuộc sống cũng thật kỳ lạ, có những vấn đề vốn dĩ không cần tìm cách giải quyết, nó xuất hiện như để thách thức định lực của mỗi người, thế nên chỉ cần không quan tâm thì những vấn đề này cũng sẽ tự nhiên biến mất. Và ở đoạn này, Anpy biết rằng bản thân mình đang có nhiều ưu tư tương tự như vậy, giữa lưng chừng vùng an toàn và các vùng khác, nói không sợ là nói dối, nhưng nói không hào hứng cũng là thiếu thật lòng. Dần dần, thời gian sẽ trở thành thang đo chính xác nhất của sơ tâm.
Anpy đang thẫn thờ nghịch những dòng nước chảy trên thành ly thì Michael mang đến một ánh nến. Trong sự ngỡ ngàng của cô, Daddy đặt xuống một chiếc bánh kem nhỏ cùng một shot cocktail óng ánh sắc vàng.
Daddy: Chúc em sinh nhật vui vẻ.
Anpy: Wow, em không ngờ là mọi người còn nhớ luôn á.
Michael: Chị luôn là ngoại lệ ở đây mà.
Anpy: Đúng là vô tình thắng một game mà thành danh luôn rồi.
Nhớ về ngày đầu gặp nhau, Anpy vô tình mà đoán trúng cả 3 lần trò tung đồng xu, thế là thắng được một ly cocktail, và thắng luôn của tình bạn kỳ lạ với Daddy và Michael.
Daddy: Em có muốn chơi lại không? Hôm nay anh có một món quà khá được biệt, anh nghĩ là em sẽ thấy hứng thú.
Michael: Thử đi chị, dù gì thì Daddy cũng không để chị thua đâu.
Anpy: Haha, mọi người thật biết cách trêu em. Thôi thì cứ thử xem sao, lần này chơi gì vậy Daddy?
Daddy: Em không hỏi quà gì sao?
Anpy: Dù gì cũng là quà xịn, không cần hỏi.
Daddy: Haha, okay. Đơn giản thôi, em chỉ cần đoán đúng người tiếp theo bước vào quán là nam hay nữ.
Anpy: Đoán mấy lần vậy Daddy?
Daddy: Một lần duy nhất.
Anpy: Kích thích dữ, một lần sai là mất quà.
Daddy: Anh nghĩ là còn quá dễ với em.
Anpy: Oke, em đoán là nữ.
Vừa hay lúc đó phía cửa thấp thoáng một nhóm khách mới đến. Cửa của Inthe MOOD được thiết kế khá đặc biệt, bên cạnh cánh cửa chính được sơn đen thì có một khung cửa phụ được lắp kính, người bên ngoài có thể nhìn vào bên trong và ngược lại. Py thoáng thấy một bạn nam nghiêng đầu nhìn vào bên trong, thầm nghĩ vậy là không đủ duyên với quà của Daddy, ấy vậy mà khi Michael bước đến mở cửa lại là một bạn nữ bước vào trước, theo sát chính là bạn nam kia.
Anpy: Em thắng rồi.
Daddy: Không quá ngạc nhiên. (Daddy đưa tay vào túi áo lấy ra một vật có thể nắm gọn trong tay, cố tình nói thật chậm rãi và nhấn mạnh mấy từ cuối cùng) Đây, em có thể gọi cho bất kỳ ai, trong quá khứ.
Cô nhìn chiếc Nokia 3210 trong tay Daddy rồi nhìn lên khuôn mặt với nụ cười nửa đùa nửa thật của anh.
Anpy: Có chuyện này xảy ra được luôn hở anh? Em mới sơ sơ 2 ly mà vẫn còn đếm số ngón tay được, đừng trêu em nha.
Michael: Thật hay không thật do chị tin hay không tin thôi.
Michael chen vào câu chuyện với ánh mắt có phần vững vàng khiến nàng cũng bắt đầu lung lay.
Anpy: Làm thế nào để em gọi điện đúng người đó?
Daddy: Chỉ cần biết số điện thoại, trong tâm nghĩ về người đó là được.
Anpy ngơ ngác cầm chiếc 3210 cũ kỹ. Suy nghĩ một chút, cô nàng vẫn quyết định bấm chuỗi số quen thuộc. Cứ thử một chút, cũng không mất gì cả. Từng tiết tút vang lên, trống tim cũng theo đó mà gõ từng nhịp.
Bên kia: Dạ alo.
Là giọng nói ấy, gần 20 năm, thật sự là giọng nói ấy. Cô ngỡ ngàng nhìn sang Daddy và Michael, cả hai khẽ gật đầu rồi trở về khu vực pha chế, trả lại cho Py khoảng không. Có lẽ vì đã vài giây không nghe tiếng trả lời, người kia hỏi lại…
Bên kia: Dạ cho hỏi ai gọi vậy ạ?
Anpy: … Py gọi, em khoẻ không?
Bên kia lặng thinh một lúc,có thể là “cô bé” đang có phần hoảng.
Bên kia: … Py… là Py… là Py của… của…
Anpy: Uhm, là Py.
Leave a Reply