Sau giờ làm

Một chút rượu, hai con người, vài ba câu chuyện…

Chị Lead: Dạo này em sao rồi, còn burnout không?

Anpy: Em cũng không biết nữa, có thể là burnout đến độ quen rồi, nên giờ có burn out em cũng không biết.

Chị Lead: Gì nghe ghê vậy? Đi làm thôi mà, làm để sống chứ có phải sống để làm đâu.

Anpy: Em biết lý thuyết mà, chỉ là thực hành thì sao sao thôi. Nói chung thì công việc hiện tại của em không hẳn là bận đến mức làm ngày làm đêm, chủ yếu là do em có đặt nhiều kỳ vọng ở mình, nên tự mình áp lực, tự mình burn out.

Chị Lead: Ờ, cũng biết vậy à.

Anpy: Thì em có bao giờ đổ thừa tư bản bào em đâu, em tự bào em là đủ rồi.

Chị Lead: Sao em chọn con đường gì mà khó khăn vậy.

Anpy: Chị kiểm tra bài em hở, tính ra câu này hồi đó chị hỏi em rồi á.

Chị Lead:Có đâu, lâu lâu hỏi lại xem em có cập nhật câu trả lời mới không.

Anpy: Chắc là không, vẫn vậy thôi chị. Làm để thấy mình phát triển, đỡ vô dụng.

Chị Lead: Em không mệt à?

Anpy: Em mệt chứ, mệt nên mới than burn out. Mà thật ra lần này em burn out vì em bị lạc, cảm thấy con đường sắp tới không rõ ràng, cứ liên tục đi tới vậy thôi, có nhiều lúc nghĩ là đến điểm dừng rồi, nhưng không.

Chị Lead: Ồ, thú vị à, em lạc kiểu nào?

Anpy: Giờ bắt đầu sao ta, kiểu như em đang trong giai đoạn thấy đưa task nào em cũng có thể làm được, nên mọi thứ đối với em bị lặp đi lặp lại. Mặc dù task chắc chắn không giống nhau, nhưng mà em vẫn không có cảm giác chinh phục á chị, cũng không thấy mình học thêm gì đó mới, à nếu có thì chắc tăng sức bền thôi. 

Chị Lead: Hiểu, nghe có vẻ quen quen.

Anpy: Cảm giác này phổ biến mà. Làm một thứ gì đó trong khoảng thời gian đủ dài, tích đủ kiến thức, kỹ năng thì tự nhiên thấy nó dễ. Làm cái dễ hoài thì dần dần sẽ thấy chán, à ý là em sẽ thấy chán. Thật ra em có thử một vài cách khác để đỡ chán, ví dụ như nâng tiêu chuẩn của mình lên, tự mình làm cho cuộc chơi trở nên thú vị. Chẳng hạn task đó chỉ cần làm để 7 điểm là được thì em sẽ cố làm cho đến 9-10 điểm. Ban đầu cách này cũng có tác dụng, mà thật ra mình cố gắng làm một thứ không ai cần cũng khó duy trì động lực lâu dài, nên từ từ em tự thấy mệt, rồi lại vòng về tiêu chuẩn 7, mà cứ làm ở mức 7 thì em lại chán.

Chị Lead: Cứ như một vòng loop nhỉ.

Anpy: Đúng vậy. Thậm chí có đoạn em làm xong task của mình rồi, nên cũng chủ động nhận thêm task khác, mà đến một khoảng thời gian em lại quen với task đó, lại tiếp tục chán. Nhiều khi em nghĩ mình đúng như công nhân, à thôi người thợ may đi cho dễ, may nhiều may đẹp thì sẽ được giao thêm vải. Cứ như vậy, ngày ngày đi làm, cuối tháng nhận lương.

Chị Lead: Như vậy không tốt sao?

Anpy: Không hẳn là không tốt, quay lại là mỗi người sẽ có mục tiêu khác nhau cho việc đi làm thôi. Chỉ là đi làm để có nguồn thu nhập ổn định không còn phù hợp với em lắm. Mấy năm trước thì có chút khó khăn thật, sang năm nay cũng ổn định hơn nhiều rồi. Chắc vậy nên em mới có nhu cầu khác đối với công việc, công việc giờ không chỉ là nuôi em no mà còn phải làm em vui.

Chị Lead:Chịu, tự đòi hỏi thì tự mệt. Em có thể nghĩ là tư bản trả em nhiều tiền để em tự mua vui ở chỗ khác đó. Đi chơi đi, mua sắm này nọ, có nhiều thứ khác để vui mà.

Anpy: Cái đoạn này quen quen à.

Chị Lead: Sao không quen, ba tháng trước cô mới với tôi như vậy, nên giờ tôi chỉ trả bài lại cho cô thôi.

Anpy: Ngữ cảnh thay đổi rồi chị ơi, nói chung là em không để bản thân chịu thiệt đâu, lúc cần ăn vẫn ăn, cần chơi vẫn chơi. Với những cách đó thật ra có tác dụng ở ngắn hạn thôi, kiểu như paracetamol để giảm đau nhanh, chứ còn gốc rễ vấn đề không được giải quyết thì sẽ lại tiếp tục chán.

Chị Lead: Ờ vậy rồi gốc rễ là gì?

Anpy: Thì em work-life không được balance, dồn hết toàn bộ năng lượng để work nên giờ work chán, em cũng không trông chờ gì được ở life. 

Chị Lead: Ủa chứ không phải em theo đuổi work-life integration à, sao nay lại muốn rạch ròi.

Anpy: Thật ra là cách dùng từ thôi, chứ em nghĩ thời này làm sao để tách biệt cuộc sống với công việc hoàn toàn được. Phần nào rồi cũng sẽ lấn qua lấn lại, dù gì thì mỗi ngày cũng chỉ có 24 tiếng thôi. Ý em là mối quan hệ giữa công việc với em đang hơi toxic, cảm xúc của em bị phụ thuộc vào công việc nhiều quá, hoặc cũng có thể nói là công việc chi phối năng lượng của em nhiều quá. Nói chung là mối quan hệ này không được lành mạnh cho lắm.

Chị Lead: Rồi sao nữa?

Anpy: Thì giải quyết thôi chị.

Chị Lead: Giải quyết kiểu nào mà burn out vậy cô?

Anpy: Từ từ, em quyết định ngưng burn out rồi mà, nên nay em mới xuất sơn đi với chị đó.

Chị Lead: À ok ok, nhớ cái story đó rồi. Em cũng lạ thật, burnout mà cũng quyết định ngưng được.

Anpy: Thì burn hay không là do em mà. Gì chứ ít nhất cũng danh chính ngôn thuận được công nhận là senior rồi, tự mình phải ước lượng được sức của mình đến đâu, làm được bao nhiêu, nên em không burn out vì nhiều việc đâu, tập trung làm thì từ từ cũng sẽ hết. Em nói rồi á, em không thích nghi được với việc ngày ngày đi làm cuối tháng nhận lương thôi à.

Chị Lead: Em nói chuyện với sếp em sao rồi?

Anpy: May mắn là em gặp toàn sếp tri thư đạt lễ, chỉ là có nhiều thứ sếp em cũng thân bất do kỷ.

Chị Lead: Nói vậy là hiểu, chị cũng đâu đó tương tự như em thôi. Rồi bước tiếp theo là gì, đi chơi nhiều vô à?

Anpy: Cũng là lựa chọn đáng suy nghĩ, hoặc là đổi môi trường, tự ném bản thân mình vào cái mới mới hơn xem sao.

Chị Lead: Nói trọng tâm đi, em thật sự cần cái mới sao?

Anpy: Thì ở một mức độ nào đó em cũng cần mà. Nói chứ em chia lại năng lượng cho work và life thôi, thật ra cứ tập trung giải quyết các vấn đề của công việc cũng không tốt, nhiều khi mình cho bản thân mình những khoảng tạm ngưng cần thiết, biết đâu quay lại sẽ nhìn thấy khía cạnh khác, góc nhìn khác. Diễn đạt văn vẻ là em đang trên con đường cai nghiện công việc á chị. Với mấy nay em nghe đến quan điểm này khá thú vị: việc bạn làm từ 6 giờ tối với 9 giờ sáng mới quyết định bạn sẽ thành công như thế nào. Em thấy cũng đúng đúng.

Chị Lead: Chưa hiểu lắm.

Anpy: Hiểu đơn giản, đi làm từ 9 đến 6 giờ ai cũng như ai, đều là bán sức lao động lấy tiền. Mà sau 6 giờ sẽ có sự phân hóa, người chịu khó làm thêm thì tay nghề sẽ cứng, người đi chơi thì sẽ có cuộc sống nhiều trải nghiệm, người học tiếp thì sẽ mở ra cho bản thân nhiều cơ hội khác, người không làm gì thì xem như giảm rủi ro gánh thêm vướng bận.

Chị Lead: Cũng có lý. Em thì chắc sẽ học thêm cái gì đó đúng không? Mà như vầy, em có nghĩ nếu em không dồn sức cho việc nữa thì sếp em sẽ không vui không, kiểu như em công khai không tập trung cho công việc vậy.

Anpy: Chị từng là Lead của em mà, vậy nếu là chị thì chị có không yên tâm về em không?

Chị Lead: À à, lâu quá không làm việc với cô, tôi quên mất con người của cô khi vào việc thì không giống như vầy.

Anpy: Em làm công chuyên nghiệp lắm, chuyện nào ra chuyện đó, dĩ nhiên nếu phải ưu tiên thì giai đoạn cần em sẽ vẫn chuyên tâm làm việc thôi. Mà như em nói đó, em may mắn gặp toàn sếp tốt, với các anh chị đi trước em nhiều năm nên cũng phần nào hiểu được những mâu thuẫn của em ở hiện tại. Thậm chí việc học thêm gì đó sau giờ làm là chuyện các sếp từng gợi ý cho em. Có một anh từng nói với em là: em không đóng tiền cho trung tâm thì đóng tiền cho trường đời cũng vậy, có điều kiện cứ đi học thêm. 

Chị Lead: Thôi, cheers vì em tôi quyết định ngưng burn out. Học được gì hay hay thì chỉ chị với.

Anpy: Dĩ nhiên rồi chị!


Nhân vật ba phần thật, bảy phần giả, chỉ có bài học, thông điệp Py được nhận và sự biết ơn của Py với các anh, chị, em đã dành thời gian cho Py là điều chắc chắn nguyên bản.

Anpy

Cám ơn bạn đã nán lại cho đến những dòng cuối cùng này.

Chúc bạn nhiều may mắn và bình an.

Anpy


Comments

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *