Gần đây Py vô tình xem được video của một bạn trẻ với nội dung là đôi lời dành cho “đứa trẻ đã từng xuất chúng” trên TikTok, “đứa trẻ” đó không ai khác chính là bản thân bạn trong quá khứ. Vô tình, video ngắn này gợi lên trong Py nhiều suy nghĩ, vì quả thật cũng đã lâu lắm rồi Py không còn gặp lại Py-đã-từng-xuất-chúng.
Chỉ là trước khi đến được hiện tại, Py cũng như bạn trẻ ấy, từng dành ba phần tiếc nuối, bảy phần ngưỡng mộ cho “đứa trẻ đã từng xuất chúng” kia, và theo dòng chảy thời gian, Py chọn cách quên đi để giữ lại cho mình những phần cốt lõi nhất. Hành trình tự gán và gỡ nhãn này nói đơn giản cũng không đúng mà nói phức tạp thì lại sai, toàn bộ là cả hành trình dám thử và chấp nhận những gì sơ nguyên của chính mình.
Gặp gỡ
Lần đầu tiên Py “gặp” đứa-trẻ-đã-từng-xuất-chúng là khi lên Đại học. Với vài dòng thành tích học sinh giỏi cấp trường, cấp tỉnh, cấp khu vực, Py-đã-từng-xuất-chúng tin rằng bản thân mình cũng sẽ lại lần nữa giỏi giang như vậy – như những gì đã diễn ra trong suốt 12 năm trước đó. Cho đến khi lần lượt trải qua các lần thi giữa, cuối kỳ, của năm 1, năm 2 rồi đến năm 3, dù kết quả không quá tệ, nhưng Py-đã-từng-xuất-chúng luôn yêu cầu bản thân mình phải hơn thế.
Chưa kể đến việc sinh viên các trường kinh tế nói chung không thể chỉ dừng lại ở việc học, các bạn cực kỳ năng động, ngoài việc tham gia câu lạc bộ các bạn cũng bắt đầu đi thực tập từ rất sớm. Từ năm 3, bạn bè xung quanh thậm chí còn tìm được công việc thực tập toàn thời gian trong hai tháng hè và được trợ cấp đến 4-5 triệu/tháng của những năm 2016. Py-đã-từng-xuất-chúng tự trách mình chưa đủ tốt. Và hòa vào dòng chảy, “đứa trẻ” ấy cũng bắt đầu lao vào thị trường lao động, cũng có những suất thực tập có trợ cấp, nhưng vẫn chưa đủ.
Đến ngày ra trường, Py chính thức bước vào môi trường công sở đầy loạng choạng với mức lương khiêm tốn để đối lấy cơ hội dấn thân ở một lĩnh vực mới không phải chuyên môn. Py cứ ngỡ mình ổn, và đúng vậy, Py ổn, nhưng Py-đã-từng-xuất-chúng thì không, vẫn cứ thấy mình chưa đủ.
Rời đi
Py-đã-từng-xuất-chúng đã từng là một người bạn tốt, luôn kéo Py về phía trước, cho đến khi Py nhận ra mình đi lạc trong hải trình do chính mình giương buồm. Vì đã-từng-xuất-chúng theo cách nhiều người vẫn định nghĩa – học giỏi, sinh viên của trường đại học có tiếng, Py tự yêu cầu mình phải được những thành tựu được công nhận rộng rãi – có việc tốt, lương cao và thăng tiến. Và vì có lẽ vì đã-từng-xuất-chúng nên Py cũng sợ mỗi bước đi không đủ xuất chúng sẽ hủy hoại tấm bằng thành tích đã dựng nên trong nhiều năm. Thế là từng bước một, Py đi những đoạn thật chậm thật chắc, hạn chế sai sót nhất có thể, cố gắng hoàn hảo, rồi dần dần, mỗi ngày Py thức dậy cùng những nỗi lo, đi ngủ với trái tim nhiều điều suy tính và hít thở cùng phiền muộn. Cuối cùng Py kiệt sức, để mặc rối loạn lo âu chi phối quyền sử dụng năng lượng và tâm trí của chính mình.
Sau nhiều nỗ lực, Py chọn rời đi, không tiếp tục đồng hành cùng Py-đã-từng-xuất-chúng. Tự tay gỡ từng nhãn dán bản thân từng rất tự hào, đập vỡ từng cột niềm tin vốn đã không chắc từ tầng nền móng, Py nhìn thấy chính mình đầy vết thương, đầy điểm yếu, chỉ có một khao khát phát triển và sống một đời ý nghĩa là ngày một rõ ràng. Và điều biết ơn nhất, Py tìm được lời giải đáp cho ba câu hỏi lớn: “Py đến trái đất này để làm gì?”, “Py chọn đi làm để làm gì?”, và “Vì sao Py chọn chuyên môn hiện tại?”. Hiểu được, “thăng tiến” là thành tựu trước mắt, thành tựu dài hạn chính là phát triển bản thân và mang đến giá trị cho những người mình quan tâm; nhận ra, vật chất là phần thưởng khuyến khích, còn sự an yên trong tâm hồn mới là đích đến đáng theo đuổi.
Gửi những đứa trẻ đã từng xuất chúng
Dù hành trình chúng ta đi sẽ khác nhau về cả cách thức lẫn thời gian, nhưng với tư cách là đứa-trẻ-đã-từng-xuất-chúng, cám ơn bạn và cám ơn chính Py đã không ngừng cố gắng. Vì nếu không như vậy chắc tụi mình cũng đã không quá phiền tâm với hai chữ “đã từng”.
Quá khứ “xuất chúng” không nên là giới hạn, cũng không nên là tiêu chuẩn, vì chúng ta luôn vận động và mọi thứ sẽ thay đổi, do đó, định nghĩa “xuất chúng” cũng nên được cập nhật theo mỗi đoạn hành trình. Không chỉ vậy, trước khi “xuất chúng”, chúng ta cũng đều bắt đầu từ “bình thường” hoặc thậm chí là “tầm thường”. Thế nên, mong tụi mình không quá nặng lòng về “trước kia”, để sống trọn vẹn cho hiện tại, live for the moment.
Quan trọng hơn cả, mong bạn cũng sẽ tìm được ý nghĩa thực sự của hành trình trở nên xuất chúng, chứ không dừng lại ở việc xuất chúng theo thói quen hay theo nhiều người vẫn nói.
Hẹn gặp lại bạn ở đỉnh vinh quang, những đứa trẻ lần nữa xuất chúng!
Cám ơn bạn đã nán lại cho đến những dòng cuối cùng này.
Chúc bạn nhiều may mắn và bình an.
Anpy
Leave a Reply